…Wellcome to…—»((¯`°•:wWw.nangcaovn.com:•°´¯) )«—
===========================================
» Đăng nhập : Bạn đã có tài khoản ở forum click vào để gõ ID và password.
» Đăng ký : Bạn chưa có tài khoản ở forum, đăng ký 1 tài khoản để tham gia thảo luận.
» Khách viếng thăm vẫn có thể xem gần như toàn bộ nội dung được chia sẻ.
===========================================
»Chúc các bạn có những giây phút thật vui vẻ…^^
…Wellcome to…—»((¯`°•:wWw.nangcaovn.com:•°´¯) )«—
===========================================
» Đăng nhập : Bạn đã có tài khoản ở forum click vào để gõ ID và password.
» Đăng ký : Bạn chưa có tài khoản ở forum, đăng ký 1 tài khoản để tham gia thảo luận.
» Khách viếng thăm vẫn có thể xem gần như toàn bộ nội dung được chia sẻ.
===========================================
»Chúc các bạn có những giây phút thật vui vẻ…^^
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Mỗi người chúng ta đều có những sở thích của riêng mình và khi một sở thích nào đó lớn dần, lớn dần nó sẽ thành niềm đam mê. Tôi cũng giống như nhiều thằng con trai khác đam mê bóng đá. Mọi thứ liên quan đến bóng đá đều có thể cuốn hút tôi cho dù nó có tốt hay ko tốt đi chăng nữa. Đã mê bóng đá thì phải có những đội bóng yêu thích, tôi cổ vũ cho đội tuyển Việt Nam ( dù mấy bố này đá ngu lại hay bán độ), hâm mộ Chelsea và yêu Hải Phòng- đội bóng quê tôi-Tình yêu với đội bóng là 1 thứ tình cảm thật đặc biệt, nó có từ khi bạn đc xem trận đấu đầu tiên rồi lớn dần theo thời gian, theo những bước thăng trầm của dội bóng và cho dù có chuyện gì xảy ra thì thứ tình cảm đó vẫn còn mãi ko bao h mất đi. Trên thế giới có những thành phố có rất nhiều đội bóng, Luandon là 1 ví dụ. Thành phố này có tới hàng chục đội bóng chuyên nghiệp, trong đó có những CLB lớn, nổi tiếng như Arsenal, Chelsea, Tottenham, và những đội bóng nhỏ bé như Westham, Fulham, Chalton... Thế nhưng ko phải ai cũng thích Arsenal, Chelsea, có những người lại là cổ động viên của Fulham, Chalton. Thậm chí số CĐV đi xem Westham đá còn đông hơn Chelsea. Đó chính là tình yêu với đội bóng, nó đc xuất phát từ truyền thống. Tính yêu đó đc người ông truyền cho người bố rồi người bố truyền cho thằng con. Thế hệ này tiếp thế hệ khác ủng hộ, sát cánh với độ bóng. Thế mới có chuyện cổ động viên 2 đội bóng cùng thành phố vẫn thường choảng nhau chí choé mỗi khi 2 đội này gặp nhau.Tình yêu của tôi dành cho Hải Phòng cũng xuất phát từ ông già tôi. Hồi đó cách bây giờ cũng phải hơn 10 năm, cái hồi nhỏ xíu, người gầy nhom nhom, đen thui. Cứ tuần nào Công An Hải Phòng đá trên sân nhà là bố lại dắt tôi đi xem. 3 h đá thì hơn 1 h đã phải đi rồi ko thì ko có chỗ mà ngồi. Hôm nào đi muộn là bố lại phải kiệu tôi lên vai rồi bon chen mãi mới vào đc. Hồi đó sân bãi thì xấu, khán đài ko có mái che, toàn phải ngồi nắng nhưng mà khán giả thì thật tuyệt. Trận nào cũng chật kín sân. Họ cổ vũ rất cuồng nhiệt, hết mình. Mỗi khi đội nhà ghi bàn là dép , mũ , kính, chai nước... bay như mưa xuống sân. Thằng nào mà mang mũ vào nhất là mũ cối kiểu gì cũng bị giật ném xuống sân. Thế nên tốt nhất khi đi xem bóng đá thì ko nên mang theo mấy thứ linh tinh ko thì kiểu gì cũng 1 đi ko trở lại. Có 1 câu chuyện tôi thấy đc đến sân xem bóng đá. Mặc dù nhiều năm đã qua nhưng câu chuyện đó tôi vẫn nhớ như in. 1 chuyện tình rất đẹp. Có 1 lần đi xem HP đá tôi ngồi ở khán đài A, gần chỗ tôi ngồi có 3 anh lớn. Lúc trận đấu sắp bắt đầu có 1 chị rất xinh đi lên tĩm chỗ ngồi. Chị ấy đi có 1 mình ( thế mới máu chứ), đeo 1 cái cặp, nhìn vẻ bề ngoài chắc tôi đoán chắc chị ấy đang học cấp 3. Trong lúc chị còn đang loay hoay ngó nghiêng kiếm 1 chỗ ngồi, thì 1 anh chơi ngay câu : “ Cháu ơi chỗ chú vẫn còn rộng lắm, lại đây mà ngồi cho vui”. Tưởng chị ấy quay đi, ko ngờ chị ấy đến luôn, giật 1 tờ giấy từ quyển vở để ngồi. Trận đó CAHP thắng cảng Sài Gòn 2-1. Những trận sau tôi đều gặp 2 anh chị nhưng lần này họ đi với nhau rồi chứ ko phải tình cờ như trc nữa. Có thể nói tình yêu với bóng đá giúp họ tìm thấy tình yêu ngoài cuộc sống. Ko biết bây giờ 2 người còn bên nhau ko, có thể chia tay nhau rồi nhưng cũng có khi vẫn bên nhau, lởm khởm lấy nhau, có con lâu rồi ấy chứ. Dù thế nào thì đó cũng là 1 ty đẹp. Cái cách anh ấy tán gái cũng đáng để học tập lắm ấyXem Hải phòng dá ở Lạch Tray nhiều nhưng cũng có 1 lần đc xem HP đá trên HN. Năm đó tôi đang học lớp 5, trên HN có giải bóng đá công an nhân dân. Công an Hải Phòng giải đó đá rất hay thắng cả Công an Hà Nội ngay trên sân Hàng Đẫy ở trận bán kết. Trận chung kết gặp công an thành phô Hồ Chí Minh. CĐV HP trận ấy kéo lên HN xem rất đông. Tôi may mắn đc cậu tôi dẫn đi. Sân Hàng Đẫy hôm đấy ko khác gì sân nhà của HP vì CĐV HP áp đảo thế nhưng công an Hải Phòng lại thua mới cú chứ. Tan trận mấy bố HP tức quá đập loạn cái HN lên. Hồi đó mình còn nhỏ , sức lực có hạn nên chỉ biết đái bậy mấy bãi cho thoải mái rồi về (thế nên bây giờ HN mới nhiều hồ thế chứ)Nhưng cũng thật buồn là từ sau giải đấu đó, bóng đá Hải Phòng bắt đầu đi xuống. Cách làm bóng đá cũ đã ko còn phù hợp khi bóng đá Việt Nam từng bước tiến lên chuyên nghiệp. Công an Hải Phòng thi đấu ko đc thành công còn người hâm mộ đất cảng dần quen với việc đội bóng thân yêu của mình năm nào cũng đối mặt với cuộc chiến chống xuống hạng. Đội bóng đc giao lại cho sở thể dục thể thao Hải Phòng. Cái tên công an Hải Phòng ko còn nữa mà thay vào đó là Thép Việt Úc Hải Phòng rồi Misustar Hải Phòng. Thế nhưng đại diện duy nhất của bóng đá Hải Phòng vẫn thi đấu ko thành công. Năm 2005, sở TDTT Hải Phòng quyết định giao đội bóng cho Vạn Hoa. Người hâm mộ Hải Phòng hi vọng doanh nghiệp này sẽ đưa đội bóng lên 1 tầm cao mới giống như những gì Hoàng Anh Gia Lai hay Gạch Đồng Tâm đã làm đc. Thế nhưng ông chủ tịch nói riêng và Vạn Hoa nói chung thích đánh bóng tên tuổi của mình bằng những tuyên bố ngoài sân cỏ hơn là giúp đội bóng phát triển. Và cuối cùng kết quả là đội bóng phải xuống chơi ở hạng nhất vào năm 2006. Chật vật lắm mới giành đc quyền lên hạng vào năm sau. 1 giai đoạn tăm tối của bóng đá Hải Phòng đc kết thúc khi Xi măng Hải Phòng thay Vạn Hoa tiếp quản đội bóng.Đc lãnh đạo quan tâm, tạo điều kiện tốt để tập luyện, sinh hoạt cùng với chế độ đãi ngộ cao nên các cầu thủ XMHP thi đấu rất quyết tâm, đoàn kết. Thành tích của đội bóng cũng vì thế mà tốt. XMHP liên tục dẫn đầu bảng xếp hạng rồi kết thúc lượt đi Vleague với vị trí dẫn đầu. Có thể nói XMHP đã lấy lại đc niềm tin nơi người hâm mộ, mỗi trận đấu của XMHP trên sân Lạch Tray luôn đầy ắp khán giả. Sự cổ vũ cuồng nhiệt của các CĐV chính là nguồn động lực lớn giúp các cầu thủ thi đấu hết mình dưới sân.Mà ko chỉ đến sân Lạch Tray để cổ vũ cho đội nhà mà những CĐV Hải Phòng còn theo chân đội bóng con cưng của đến làm khách ở những sân khác. Ví dụ trận gặp Hà Nội ACB, 5000 khán giả HP đã ngồi kín khán đài B sân Hàng Đẫy. Hehe bọn Hà Nội nhìn mà phát thèm.Anant Amornkiat còn khen CĐV HP cuồng nhiệt nhất Đông Nam Á nữa chứ. Mà cũng phải thôi nếu đến sân Lạch Tray, chúng ta sẽ thấy rất nhiều kiểu cổ vũ độc đáo: Vô tay rồi hô khẩu hiệu ( kiểu Anh), khoác vai nhau rồi nhún nhảy ( kiểu Pháp), trống và kèn ( kiểu Đức), pháo sáng (kiểu Ý), ném chai nước xuống sân ( kiểu Tây Ban Nha), chửi bậy (kiểu Thổ Nhĩ Kỳ) , thanh đập (kiểu Nhật Bản, Hàn Quốc)... Nói chung cách cổ động của CĐV HP rất đa dạng, sáng tạo. Ha ha đéo đỡ đc1 số hình ảnh trận gặp Hoàng Anh Gia lai:hơn 1 h, đường Lạch Tray đã tắc Chen nhau để vào sânTrận đấu chưa bắt đầu nhưng các khán đài đã ko còn 1 chỗ trốngkhi Ngọc Thanh ghi bàn, pháo sáng ngay lập tức xuất hiệnTrận đấu đã kết thúc nhưng mấy bác này vẫn sướng, chưa muốn vềMặc dù thua nhưng mấy chú HAGL ko vì thế mà buồn. Chưa đi chưa biết Đồ Sơn, đi rồi mới biết là hơn đồ nhà
Sun Nov 29, 2009 9:56 pm
Tiêu đề: Re: My love :X:X:x
Tiêu đề: My love :X:X:x
Tôi may mắn đc cậu tôi dẫn đi. Sân Hàng Đẫy hôm đấy ko khác gì sân nhà của HP vì CĐV HP áp đảo thế nhưng công an Hải Phòng lại thua mới cú chứ. Tan trận mấy bố HP tức quá đập loạn cái HN lên. Hồi đó mình còn nhỏ , sức lực có hạn nên chỉ biết đái bậy mấy bãi cho thoải mái rồi về (thế nên bây giờ HN mới nhiều hồ thế chứ)