| | | Tiêu đề: Entry cuối cùng của đạo diễn Huỳnh Phúc Điền | |
| | | | | | Tiêu đề: Entry cuối cùng của đạo diễn Huỳnh Phúc Điền Xin thắp nén hương tới chú, người đạo diễn cháu luôn kính mến..
Trở về Không hiểu sao tôi lại muốn viết tiếp "Năm tháng tuổi thơ tôi" đến như vậy. Tôi muốn trở về cùng cái tôi trong tôi về một thời tô đã sống. Nó không ầm ỉ, chẳng có nhiều ý nghĩa gì ghê gớm, đơn giản nó là của tôi cái quá khứ đẹp trong tôi mà đôi khi tôi muốn ngoái đầu nhìn lại, muốn quay trở về. Có những lúc ta sẽ đâm lười biếng. Rồi có lúc lại cảm thấy muốn viết, muốn trãi lòng ra đến kinh khủng. Trở về có thể là những trang viết trãi lòng về một quá khứ mà nó đôi khi ám ảnh tôi suốt cuộc đời. Cái ám ảnh ấy thật kỳ lạ, nó không làm ta đau, nó không làm ta sợ hãi. Nó có một ma lực kỳ lạ khiến ta cứ phải trăn trở, nhớ nhung về nó mãi. Nghe có vẻ hơi trừu tượng và hoài niệm quá, nhưng tôi yêu cái hoài niệm của riêng tôi. Vì nó thuộc về tôi. Bỗng dưng có cái gì đó khiến tôi nhớ về Cố khi thanh minh đến gần. Tôi nhớ về người Mẹ kế. Tôi nhớ đến những dòng chảy đầy bùn như sữa, đục cả dòng sông. Tôi nhớ những căn nhà lá lụp xụp và nhớ những trận đánh nhau ứa máu trên những vũng lầy. Thanh minh đến gần, tôi sẽ trở về thăm lại những nấm mồ của người đã khuất để nỗi nhớ trong tôi vơi đi phần nào. Và có lẽ tôi tạm mượn những trích đoạn thơ "Tự Hát" của Xuân Quỳnh để tiếp tục Em trở về đúng nghĩa với trái tim Biết làm sống những hồng cầu đã chết Biết lấy lại những gì đã mất Biết rút gần khoảng cách của yêu tin (…) Em trở về đúng nghĩa trái tim em Biết khao khát những điều anh mơ ước Biết xúc động qua nhiều nhận thức Biết yêu anh và biết được anh yêu. (…) Em trở về đúng nghĩa trái tim em Là máu thịt, đời thường ai chẳng có Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.Đầu năm nghĩ về một việc làm có ích. Đầu năm, bỗng dưng muốn làm một điều gì đó, dù việc làm ấy như hạt muối bỏ giữa lòng biển khơi....Có lẽ mọi chuyện được bắt đầu kể từ cái ngày tôi ra vào thường xuyên ở các bệnh viện của Việt Nam nhiều hơn, mà điển hình là bệnh viện Chợ Rẫy nơi có khoa K-Gan. Từ đó mới thấy bệnh nhân ung thư của Việt Nam sao bây giờ nhiều đến như vậy. Mà trong con số nhiều ấy, đa phần đều là những người nghèo. Họ không có tiền để làm những mẫu xéc nghiệm, chụp CT, làm Toce... Rồi may ra có vị bác sĩ nào đó động lòng trước những hòan cảnh khó khăn mà chuyển hồ sơ họ sang một dạng khác để được nhận tài trợ từ bệnh viện, hay nhập viện chậm hơn dự kiến để kịp thời gian cho việc mua bảo hiểm y tế mà giảm bớt được gánh nặng gia đình.Người bệnh nghèo khắp nơi đổ về thành phố, mà điển hình là những bệnh viện lớn. Một buổi sáng đến bệnh viện bạn sẽ bị choáng ngợp bởi không gian chật chội không có chỗ để chen chân, bảo vệ luôn phải la hét cho việc giải tán hành lang dành đường đi lại. Mà đa số những người đi thăm, đi nuôi, đi chữa bệnh đều là những người nghèo. Tôi đã từng chứng kiến cái cảnh một bệnh nhân lớn tuổi vào phòng khám K-Gan của bệnh viện Chợ Rẫy khi không có tiền để làm Toce lần 2. Mà nếu không làm toce lần 2 thì chẳng khác gì chúng ta đang nuôi mầm móng tế bào ung thư trong người thêm ngày càng phát triển. Cái nghèo là vậy đó, nó có "cái quyền ưu tiên" là can thiệp trực tiếp vào sự sống và cái chết của con người, nhất là những người gặp hòan cảnh khó khăn.... Bệnh viện sửa đổi hồ sơ để tài trợ cho bệnh nhân có hòan cảnh khó khăn này. Tuy nhiên bên ngoài dãy hành lang chờ đợi kia, còn biết bao nhiêu con người có hòan cảnh khó khăn và bất hạnh như người đàn ông lớn tuổi ấy? Có bao nhiêu đứa trẻ hiểu về căn bệnh ung thư, có khái niệm về sự sống và cái chết của căn bệnh hiểm nghèo này? Có bao nhiêu người được tài trợ, trong ngân quỹ eo hẹp của bệnh viện? Có bao nhiêu người đủ kinh phí theo được những phác đồ của bệnh viện đưa ra? Sẽ thật khó khăn với những mức thu nhập ít ỏi của người dân đa phần làm việc nơi đồng án, hoặc có biết bao người chưa kịp mua bảo hiểm y tế thì tai ương ập xuống. Mà việc mua bảo hiểm y tế cũng đâu phải là thói quen, là lẽ thường của người nhà nông. Để tiết kiệm, giảm chi phí, đa phần trong số họ đành phải quay lưng với những phác đồ của Tây Y mà tìm đến Đông Y, vì ở đó chi phí sẽ nhẹ gánh lo hơn. Đó cũng là một giải pháp. Cách nào cũng được, miễn sao họ có niềm tin để tồn tại là quí lắm rồi. Cancer. Có thể chữa khỏi? Có lẽ khoa học vẫn chưa chứng minh được điều này một cách tuyệt đối và thuyết phục. Cho nên tạm mượn thành ngữ Việt mà nói như thế này: "Còn nước còn tát, chớ thấy sóng cả mà ngã quai chèo". Và ta còn niềm tin ngày nào thì ta cứ tin vào cuộc sống vẫn còn đang tiếp diễn để mà tồn tại.Nghĩ đến đây tôi muốn làm cái gì đó, để một ngày ta làm được việc ích cho một người và rồi nhiều ngày ta sẽ làm được nhiều việc có ích cho nhiều người.Tôi đang ấp ủ làm một chương trình ca nhạc gây quỹ từ thiện cho bệnh nhân ung thư mà có lẽ cụ thể hơn là những bệnh nhân K-gan của bệnh viện Chợ Rẫy gặp hòan cảnh khó khăn. Đó là một việc làm thiết thực vì nó là công việc, là nghề của tôi, là thế mạnh mà tôi đang có. Có thể số tiền quyên góp từ thiện không được nhiều so với căn bệnh tốn kém này trong hòan cảnh khó khăn chung của xã hội, nhưng ít ra nó cũng góp được một phần nào đó dành cho những người bất hạnh...có hòan cảnh khó khăn.Ý nghĩ là ý nghĩ, tôi cũng chưa biết mọi việc sẽ được bắt đầu từ đâu và như thế nào, sao cho việc quyên góp đạt được hiệu quả cao nhất với số tiền gây quỹ có được. Và từ đó hy vọng mọi người còn có niền tin yêu vào cuộc sống để thấy rằng "cuộc sống tươi đẹp" luôn chờ ta phía trước. | | | | |
|
|
|
|